TỬU QUÂN TỬ- TIỂU NHÂN TỬU

 RƯỢU - VỪA LÀ QUÂN TỬ, VỪA LÀ TIỂU NHÂN!



R.ư.ợ.u là một nghịch lý của đời người.

Nó trong như nước, nhẹ như mây, nhưng một khi trôi qua cuống họng, lại có thể đốt cháy cả tâm can, làm khuynh đảo cả lý trí.

Bởi vì r.ư.ợ.u không có tội, nhưng người uống r.ư.ợ.u thì có trăm ngàn gương mặt.

Cạn chén rồi, kẻ thành quân tử, người hóa tiểu nhân.


Có những chén r.ư.ợ.u chân tình, uống vào để trải lòng.

Ngồi cùng nhau, chẳng cần cao sang, chỉ cần một dĩa lạc rang, một vài chuyện cũ, là cũng đủ để thấy đời nhẹ tênh.

R.ư.ợ.u lúc đó không phải chất men, mà là chất keo – gắn kết người với người, hàn gắn những vết rạn của tháng năm.

Người biết uống, uống để hiểu nhau – đó là quân tử.

Uống để tâm sáng, lòng rộng, nói chuyện nghĩa tình – đó là bản lĩnh.


Nhưng rồi, cũng là r.ư.ợ.u ấy, khi vào tay kẻ mang trái tim đầy toan tính, lại trở thành công cụ để gieo tai họa.

Một lời nói lúc say có thể g.i.ế.t c.h.ế.t một mối quan hệ.

Một hành động lúc chếnh choáng có thể hủy hoại cả cuộc đời.

Uống để lấn át người khác, để gào thét, để đập bàn, đòi hơn thua… đó không phải là bản lĩnh, mà là tiểu nhân trong lớp áo men cay.



Có những người, lúc tỉnh thì điềm đạm, nhưng r.ư.ợ.u vào là hiện nguyên hình – nhỏ nhen, ích kỷ, hay chì chiết, nói ra toàn điều cay độc.

Lại có người, lúc tỉnh trầm mặc, nhưng chỉ cần một chút men là nói hết nỗi lòng, sống thật với bản ngã, dịu dàng đến lạ – vì họ vốn chẳng muốn sống giả vờ.


Thế nên, r.ư.ợ.u không sai. Cái sai nằm ở tâm người uống.

Người có tâm thiện, uống vào sẽ trầm lắng.

Người có lòng tà, uống vào chỉ thêm rối loạn.


R.ư.ợ.u – vừa là phép thử, vừa là tấm gương.

Nó phơi bày bản chất con người một cách trần trụi.

Có người uống để kết bạn, có người uống để chia lìa.

Có người uống để nhẹ lòng, có kẻ uống để gieo đau.


Hãy uống như một người biết mình đang làm gì.

Đừng để chén r.ư.ợ.u nhỏ làm lạc mất con người lớn.

Vì một kẻ không biết điểm dừng, dù say hay tỉnh, đều đáng sợ như nhau.


Chén r.ư.ợ.u – nếu là quân tử, uống để giữ nghĩa.

Nếu là tiểu nhân, uống để buông lời độc địa.

Cuối cùng, chẳng phải r.ư.ợ.u dở hay ngon,

Mà là lòng người đang ngồi đối diện có tử tế hay không.


“Uống r.ư.ợ.u, cốt không phải để say,

Mà để xem ai còn, ai rời, khi lòng mình trần trụi nhất.”


Phạm Nhật Minh

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

TỔ NGHỀ KIM HOÀN

CÁCH ĐĂNG KÝ CƠ SỞ GIA CÔNG NỮ TRANG VÀNG BẠC

THỦ TỤC ĐĂNG KÝ KINH DOANH TRANG SỨC BẠC